“Hồi đó, tụi tôi làm chè ở Lâm Đồng. Đêm nào cũng phải dậy từ 3 giờ sáng đi hái chè. Có bữa, tôi thấy một bóng người đi sau lưng mình mãi, quay lại thì chẳng có ai. Rồi lại nghe tiếng cười khúc khích giữa rừng chè vắng. Cảm giác đó không thể quên được.”