Trong thơ ca trung đại, ánh trăng là bạn đồng hành của thi nhân. Nguyễn Trãi, Nguyễn Du, Hồ Xuân Hương… đều từng dùng ánh trăng để biểu đạt tâm trạng, từ nỗi cô đơn nơi chốn quan trường đến khát vọng tự do nơi núi rừng. Ánh trăng trở thành tấm gương soi