Trong xã hội phong kiến, “đại phú” thường dùng để chỉ người có ruộng đất rộng lớn, tài sản đồ sộ, còn “đại quý” dành cho tầng lớp quan lại, quý tộc, có địa vị trong triều đình. Hai yếu tố này hợp lại tạo nên hình ảnh một người có cả tài lẫn thế, vừa già