Từ thế kỷ VIII đến thế kỷ XII, Nhật Bản bước vào thời kỳ phong kiến, với quyền lực tập trung trong tay Thiên hoàng và giới quý tộc triều đình. Tuy nhiên, quyền lực thực tế ngày càng bị phân tán về các địa phương do sự nổi lên của các lãnh chúa (daimyō),