Khi Caramel bước xuống Hồ Mật Ong, nước mật không làm em ngọt hơn – mà giúp em soi gương trong suốt. Em nhìn thấy hình ảnh một cô bé từng sợ hãi, từng cô đơn, từng khát khao được yêu – và rồi em dang tay ôm lấy hình ảnh ấy, lần đầu tiên không phán xét.