Cuộc hành trình Tây Du chính là quá trình Ngộ Không chuyển hóa từ một kẻ “tranh bá” bằng bạo lực sang một chiến binh “bất khả chiến bại” bằng trí tuệ và tinh thần phục vụ đại nghĩa. Tôn Ngộ Không không còn đánh nhau vì cái tôi, mà chiến đấu vì thầy, vì