Trong các nền văn hóa Á Đông, đặc biệt là tư tưởng Phật giáo và Đạo giáo, rừng rậm thường được xem là nơi linh thiêng – chốn tu hành của các bậc chân tu, nơi “rừng tâm” được tĩnh hóa để lắng nghe “vũ điệu nội tâm”. Tương tự, trong văn hóa phương Tây, nh